Về mặt tâm linh, “sống tự nhiên” không chỉ là sống thuận theo thiên nhiên, mà là sống thuận theo bản tánh chân thật bên trong – cái không bị điều kiện hóa bởi xã hội, dục vọng hay bản ngã.

Một số ý nghĩa sâu sắc về sống tự nhiên trong góc nhìn tâm linh:
Sống thuận theo Đạo (Đạo Lão): Là sống không gượng ép, không cưỡng cầu – gọi là “vô vi nhi vô bất vi” (không làm mà không gì không làm). Tức là hành động hài hòa với tự nhiên, không đi ngược dòng chảy của vũ trụ.
Sống không phân biệt, không chấp thủ (Phật giáo): Là buông bỏ cái “tôi”, cái “của tôi”, sống với tâm rỗng rang, tỉnh thức trong từng khoảnh khắc. Tự nhiên ở đây là trở về với “Phật tính” – bản chất trong sáng, không ô nhiễm.
Sống theo tiếng gọi của nội tâm (Thiền): Là sống thành thật với chính mình, không che đậy, không đóng vai. Khi không còn cố gắng trở thành ai đó, ta trở về đúng là mình – đó là sống tự nhiên.
Sống không cưỡng cầu, không dính mắc: Là để mọi việc đến và đi như mây bay gió thoảng. Không ép buộc bản thân phải đạt được điều gì, cũng không trốn tránh điều gì.
Nói đơn giản, sống tự nhiên là sống “như nó là”, không thêm thắt, không phán xét, không can thiệp quá mức. Tâm lặng, trí sáng, hành động từ bi – đó là dấu hiệu của 1 người đang sống tự nhiên về mặt tâm linh.